Cập nhật những bài thơ hay về làng quê Việt Nam yêu dấu

Thơ hay về làng quê-những bài thơ dạt dào xúc cảm, tác giả đã viết nên bằng tình yêu quê hương thắm nồng.Làng quê Việt Nam luôn mang trong mình nét mộc mạc, bình dị nhưng không kém phần nên thơ. Vẻ thanh bình nơi chốn làng quê không nơi có được. Cũng chính vì lẽ đó,mỗi lần đi xa trở về,ta luôn thấy tâm hồn mình thư thái,được hương sắc quê hương vỗ về.

Cùng cảm nhận vẻ nên thơ,thanh bình của chốn làng quê Việt Nam yêu dấu qua những bài thơ hay về làng quê sau đây nhé !

Nội Dung Chính

Những bài thơ hay về làng quê Việt Nam

Hình ảnh làng quê luôn mang nét đẹp rất mộc mạc, gần gũi và thân thương, thấm sâu vào tâm thức Việt Nam từ bao đời nay với hình ảnh cây đa giếng nước, mái đình, dòng sông, con đò và người mẹ tần tảo sớm hôm…Sau đây upanh123.com xin giới thiệu những bài thơ hay về làng quê Việt Nam. Các bạn chia sẻ nhé !

CHỢ QUÊ

Thơ Phạm Hùng

Đàn gà nhỏ ngẩn ngơ tìm bóng Mẹ
Cụm dong giềng xơ xác lá chiều qua!

……………………………………………………
Bãi đất trống nơi đầu làng rộn rã
Khi giọt sương vẫn còn đọng trên cành
Quê tôi đấy mỗi ngày phiên tháng chạp 
Rất ồn ào đẩy nhịp sống thêm nhanh.

Tiếng cười nói rộn ràng gây náo nhiệt 
Người hỏi mua, kẻ mời bán không ngừng 
Quả bưởi lớn còn nguyên cành vàng ruộm
Buồng chuối kìa cao phải đến ngang lưng.

Mớ cải bẹ nom mỡ màng xanh mướt
Củ su hào nguyên phấn trắng tròn xoe
Cà chua đỏ nhìn mịn màng căng mọng
Những mớ hành đâu kém nõn nà khoe.

Cành ly trắng đang vươn mình kiêu hãnh
Gốc đào phai trổ lộc biếc mượt mà
Những bông cúc luôn nhẹ nhàng êm dịu
Những đóa hồng lại đài các kiêu sa.

Mấy đứa trẻ mon men ngồi xem chữ
Cụ đồ già mài mực hạ tứ thơ 
Cô bán vải luôn mồm rằng lụa tốt
Mấy chàng trai thấy gái đẹp… lượn lờ.

Non thúng nếp Mẹ đong về gói bánh
Bán đôi gà, mua thịt lợn làm nhân 
Vài ký đỗ, cân miến cùng hoa quả
Ồ thì ra… Tết Nguyên Đán đã gần.

Những ký ức của một thời con trẻ
Chờ bánh chưng, mong áo mới… ùa về
Vẫn xuôi ngược giữa dòng đời hối hả 
Nay đắm chìm trong một góc chợ quê.

QUÊ HƯƠNG ĐỔI MỚI

Thơ Đình Khải

Anh cùng em về với quê hương
Nơi gắn bó với chúng mình suốt thời thơ trẻ
Chợt nuối tiếc bao nhiêu kỷ niệm ngày còn bé
Anh ngóng tìm mà đâu còn nữa, em ơi

Còn đâu những hàng cau xóm trong, làng ngoài
Những đêm thơ ta vẫn đi nhặt từng trái rụng
Những hàng tre trưa hè mắc võng
Nay cũng chẳng còn thấy bóng lá xanh

Làng xóm bây giờ chẳng còn một nếp nhà tranh
Nhà cao tầng đã xây lên như phố
Đường bê tông đã trải dài từng con ngõ
Ô tô về tận cổng mỗi ngôi nhà

Đồng bãi bây giờ cũng chẳng còn rộng bao la
Chẳng còn những cánh cò bay qua, bay lại
Nhà cửa lấn dần những ruộng đồng, bờ bãi
Đâu rồi bờ mương những đêm xưa mình từng dạo chơi…

Dẫu vẫn biết dân quê mình đã đổi đời
Sao vẫn tiếc những kỷ niệm xưa nay không còn nữa
Thôi thì dẹp đi những hoải niệm đã thành xưa cũ
Mừng cho quê mình đang đổi thịt, thay da…

GÁI QUÊ

Thơ: Khánh An

Đem thương nhớ đến Long Châu*
Tìm em – người đã cùng nhau hẹn hò.

Quen em ở bến Đò Lo*
Níu tôi… Em dặn đầy đò chớ sang, 
Đi đâu mà phải vội vàng 
Hôm nay em đón sang làng em chơi.

Theo em từng bước bồi hồi 
Quê em cũng giống quê tôi hiền hòa. 
Lời ăn, tiếng nói mặn mà 
Mới quen đã thấy… Khó xa em rồi.

Khó rứt nổi tiếng em cười 
Tôi như lạc giữa những lời vu vơ…

Tiễn chân tôi ở chợ Chờ*
Dùng dằng trời đã mờ mờ sương giăng. 
Thẹn thùng… Em khẽ nói rằng: 
… Gái quê em vụng, đâu bằng quê anh.

LÀNG QUÊ VIỆT NAM 

( thơ Phan Huy Hùng )

Làng quê Việt Nam đổi bằng xương máu 
Máu chảy thành sông
Xương chất cao thành núi 
Hơn bốn nghìn năm không hề đòi hỏi 

Tấm huân chương …

Chỉ có những tâm hồn 
Vì dân vì nước 
Từ làng quê mà ra 
Yêu thương nhau như một nhà
Xây dựng xóm thôn đổi mới …

Ai bảo họ là nhà quê không biết ăn nói 
Bảy mươi lăm phần trăm đồng ruộng quê mùa 
Còn lại hai nhăm phần trăm a dua
Nếu dàn trận đánh 
Ai sẽ thắng ?
Và ai sẽ thua ?

VỀ VỚI QUÊ ANH…! 

Thơ: Phan Trung

Em có về thành phố nhỏ quê anh 
Nơi phố núi có dòng sông xanh mát
Hang Pắc Pó đẹp như tranh thủy mạc 
Núi hình người tạc tượng những vĩ nhân

Đất Cao Bằng luôn thắm đượm tình thân 
Yêu tất cả những người dân Tổ Quốc 
Trong tranh đấu thì không hề bạc nhược 
Gan cùng mình khi Đất Nước lâm nguy

Anh Kim Đồng chẳng cần phải nghĩ suy
Vẫn tham chiến đâu có vì tuổi nhỏ 
Đi dưới đạn mặc nhiên như không có 
Người anh hùng quá rõ phải không em

Đến đây rồi em sẽ thấy yêu thêm 
Thác Bản Giốc những đêm trăng lãng mạn 
Con nước đổ mà nghe như tiếng hát 
Ruộng bậc thang bát ngát những nương chè

Đến đây rồi…em sẽ lại được nghe 
Đất Việt Bắc…an toàn khu Bác ở
Bao kế hoạch Người vạch ra từ đó 
Đưa Nước mình vượt sóng gió từ đây…!

 QUÊ HƯƠNG TA GỌI VỀ

(Hảo Trần)

Xa quê hương suốt mấy chục năm rồi
Mãi trong ta nhớ miền quê yêu dấu
Cánh diều tuổi thơ lưng trâu sáo đậu
Nghe quê hương đất mẹ gọi ta về

Chân ngập ngừng lội bước tới triền đê
Đàn bướm nhỏ dập dìu hoa dại tím
Nhớ một thời tuổi thơ nhiều kỷ niệm
Gợi ta về với những giấc mơ xưa

Đồng lúa xanh non ngút ngàn nắng mưa
Đất bạc màu mẹ dày công chăm bón
Khom lưng trên đồng cõng bầu trời trĩu nặng
Úp mặt ruộng sâu góp nhặt hạt thóc rơi

Con biết quê nhà vất vả lắm mẹ ơi
Một nắng hai sương đất cằn đồng hạ
Ướt đẫm giọt mồ hôi đong đầy khoai lúa
Thấm một đời câu muối mặn gừng cay

Quê hương mình bao nỗi nhớ đong đầy
Chiếc áo tơi bốn mùa che mưa nắng
Gió lào thổi cuộc đời thêm gánh nặng
Hạt thóc vàng mẹ đánh đổi thanh xuân

Yêu quê mình ta dạo bước bâng khuâng
Bát nước chè xanh, câu hò ngọt lịm
Giọng nói quê nghe nhọc nhằn thương mến
Ta trở về nghe tiếng gọi quê hương..

QUÊ HƯƠNG TUỔI THƠ TÔI

Thơ: Bình Minh

Tôi sinh ra nơi miền quê duyên hải
Đất Hải Phòng mê mải cánh buồm nâu
Biển quê tôi rất đẹp và rất giàu
Hoàng hôn đến với một màu tím biếc

Thời gian trôi theo dòng đời hối tiếc
Bên mái trường ta học Viết ngày xưa
Tháng 5 về mùa phượng đỏ đong đưa
Còn nhớ mãi chiều tắm mưa xóm nhỏ

Có nhiều hôm nắng chưa vờn ngọn cỏ
Cùng bạn bè theo gió thả diều quê
Bao năm rồi trong nức nở tái tê
Tìm ký ức đam mê ngày xưa ấy

Thời gian trôi như một dòng sông chẩy
Xa mất rồi ai tìm thấy được chăng
Nơi quê cũ ơi tình sâu nghĩa nặng
Tuổi thơ nào say đắm của ngày xưa …

QUÊ HƯƠNG NHỚ MÃI TIẾNG GÀ TRƯA

Thơ: Giọt Buồn Không Tên

Quê hương ơi tôi nhớ nguời da diết
Bao năm rồi mãi biền biệt trời xa
Vẩn trong tôi một nỗi nhớ quê nhà
Nhớ lời Mẹ ru thiết tha cánh võng

Tiếng gà trưa sao mãi còn lắng đọng
Hàng cau xanh hoài vọng xoã tóc thề
Cơn gió nào nghe dịu mát chiều quê
Đàn trâu béo bên triền đê nhai cỏ

Dưới bến sông rộn ràng bầy trẻ nhỏ
Tiếng cười vui vang khắp ngõ quê làng
Những mái đầu ngụp lặn dưới nắng chang
Nghe xao động mơn man trên sóng nước

Nhà Mẹ nghèo nép mình bên tán đước
Vệt khói lam tỏa mượt mái tranh chiều
Mẹ gầy gò trong dáng nhỏ liu xiu
Ơ kho quẹt bửa cơm chiều ngon lạ

Tôi lớn lên trong tháng ngày vất vã
Nhớ lời ru nghe thương quá tiếng gà
Nhưng vì nghèo đành phiêu bạt nơi xa
Thân trôi nỗi bôn ba nơi xứ lạ

Mãi trong tôi quê hương là tất cả
Vẩn thiết tha một nổi nhớ quê nhà
Nhớ Mẹ già mòn mõi đợi con xa
Dù mắt mẹ giờ chỉ là đêm tối

Quê hương ơi con nợ lời xin lỗi
Con sẽ về đừng giận dỗi Mẹ ơi.!

ĐỒNG DAO QUÊ HƯƠNG

Thơ: Bằng Lăng Tím

Ta tìm về nghe câu hát đồng dao
Con đò nhỏ cắm sào nơi bến đợi
Thu đã mãn thêm một mùa gặt mới
Tình quê hương vời vợi nhớ trong lòng

Cò gọi đàn nghiêng cánh vỗ triền sông
Từng con sóng bềnh bồng xô nhè nhẹ
Bao kỷ niệm môt thời ta thơ bé
Tiếng mẹ yêu khe khẽ hát ru hời

Lũ mục đồng ngày mải miết rong chơi
Đêm đốt lửa sáng trời thi hát hội
Nhạc rộn rã tưng bừng vui suốt tối
Sáo ngân vang ai thổi lúc bổng trầm

Ta tìm về nghe lại khúc thanh âm
Trâu gõ mõ lặng thầm nhai cỏ mật
Hương lúa thoảng thấm tình yêu của đất
Bài đồng dao mãi hát đến bây giờ.

QUÊ NHÀ

Thơ: Chung Mai

Quê nhà biết mấy thân thương
Bến sông thửa ruộng con đường đã qua
Cổng làng cầu đá cây đa
Vui đùa cùng bạn trong ta trải dài…

Bình minh hồng ửng sớm mai
Đàn trâu lững thững bước ngoài bờ đê
No căng mới chịu ra về
Cỏ non thích thú mải mê gặm hoài

Đống rơm từng sợi vàng dai
Mẹ gà lục cục trống choai bới mồi
Nhiếp con ngơ ngác xem thôi
Diều hâu liệng mãi thấy mồi sà ngay

Trẻ con cũng thích nơi này
Trốn tìm đuổi bắt mê say cả chiều
Mẹ nhìn mấy đứa mắng yêu :
Cởi trần rặm lắm ngứa nhiều đấy nghe

Vi vu tiếng sáo gọi hè
Kẽo cà kẽo kẹt rặng tre gió lùa
Bờ ao lúc lỉu khế chua
Góc vườn khóm mía lá khua xạc xào

Đông về cái lạnh hanh hao
Co ro buốt giá chạm vào ổ rơm
Sắn khoai độn lẫn hạt cơm
Vẫn ngon vẫn dẻo vẫn thơm đến giờ

Ước gì là mãi tuổi thơ
Ước gì là mãi dại khờ trẻ con
Ước gì là mãi măng non
Ước gì ta mãi mãi còn bé thôi .

QUÊ HƯƠNG

Thơ: Hoa Chu Van

Đã lâu lắm hôm nay tôi trở lại
Về thăm quê nhớ mãi tuổi ấu thơ
Trên con đường xưa ngày nhỏ mộng mơ
Mà đến nay bây giờ sao nhung nhớ

Gió rung cây rì rào như hơi thở
Nét đẹp quê hương giữ ở trong tim
Bến nước cây đa hồi bé trốn tìm
Tái hiện lại như cuộn phim quá khứ

Nhớ bạn bè xưa cùng bao nét chữ
Ngày ra trường lưu giữ ước mơ xanh
Hè nắng chói chang lưu bút trao dành
Cất giữ mãi giờ đã thành kỷ niệm

Về thăm quê làm lòng ta xao xuyến
Bao nhiêu năm lưu luyến bồi hồi
Mà thời gian lặng lẽ thế cứ trôi
Và tất cả trong tôi còn nhớ mãi

Với quê hương tình yêu dành kết trái
Cho con người mang lại những niềm vui
Bao yêu thương và chia ngọt sẻ bùi
Quê hương đó buồn vui ai cũng nhớ.

Những bài thơ miêu tả vẻ đẹp bức tranh làng quê, nông thôn Việt Nam. Dù đi đâu cũng không bao giờ quên được những hình ảnh thanh bình, êm đềm đó. Và làm sao quên được mối tình ngày xanh gắn liền với tình yêu quê hương.. Sau khi chia sẻ cùng những bài thơ hay về làng quê Việt Nam yêu dấu trên đây,hi vọng bạn đã có những phút giây lắng lòng !

Blog, Thơ Hay - Tags: ,