Liệt kê những bài thơ về mùa xuân, tình xuân e ấp
Những bài thơ về mùa xuân luôn mang trong nó sức sống tràn đầy cùng sự e ấp,hé nụ.Xuân đến cây cối đâm chồi,nảy lọc tươi non,không khí trong lành,mơn man khiến tâm hồn thi sĩ rung động,sản sinh ra những tác phẩm nghệ thuật bất hủ.
Mùa xuân được chọn làm mùa khởi đầu của một năm cũng là mùa đẹp và nhiều ý nghĩa nhất. Chính vì vậy, mùa xuân luôn mang lại nguồn cảm hứng vô tận cho mọi thi nhân. Sau đây upanh123.com xin giới thiệu cùng bạn những bài thơ về mùa xuân hay nhất. Các bạn chia sẻ nhé !
Những bài thơ về mùa xuân ngắn gọn,súc tích
Trải qua mùa đông rét mướt, cây lá trơ trụi, muông thú ngủ đông, tránh rét, con người cũng thu mình lại lạnh lẽo cô đơn, mùa xuân đến, tiết trời chuyển ấm áp, cây nảy chồi xanh lộc biếc, muôn hoa đua nở, nắng xuân ươm vàng góc phố, gió xuân mơn man thịt da, chim chóc lượn vòng véo von ca hát. Vạn vật bừng thức, hồi sinh, mang đến cho con người sự vui tươi, ấm áp. Và những bài thơ về mùa xuân ngắn gọn,súc tích sau đây đã ra đời trong hoàn cảnh đó.
Xuân Về
(Tác giả: Hoàng Trọng Lợi)
Xuân về qua ngõ nhà ta
Để quất sai trái để nhà đoàn viên
Xuân về ru mộng thần tiên
Để mai đào nở đông liền mau qua
Gió xuân se lạnh làn da
Em mặc áo mới thật là xinh tươi
Nắng xuân ấm áp tiếng cười
Của bầy em nhỏ vui chơi trong chiều
Xuân mới mang đến bao điều
Công danh sự nghiệp đạt nhiều ước mơ
Xuân về dệt mộng tình thơ
Lứa đôi hạnh phúc duyên tơ thắm nồng
Xuân về vạn vật ước mong
Già trẻ trai gái trong lòng sướng vui
Cỏ cây hoa lá xinh tươi
Đàn chim ríu rít trong trời mùa xuân.
Mùa Xuân
(Tác giả: Toàn Tâm Hòa)
Mùa Xuân về trước hiên nhà
Khoác màu áo mới điệu đà thanh tân
Ngoài kia hoa nở đầy sân
Gió xuân hây hẩy trong ngần trinh nguyên
Kể từ mình kết nợ duyên
Mùa Xuân là cả một miền lung linh
Mái nhà chăm chút thêm xinh
Có đầy hơi ấm và tình yêu thương
Nhớ từng buổi sớm tinh sương
Chở em trên khắp phố phường… tìm Xuân
Em mang về những vui mừng
Cho ngôi nhà nhỏ tưng bừng rộn vang
Bàn thờ sắp đặt nghiêm trang
Đầy hương vị tết ghé ngang nhà mình
Du dương khúc nhạc Xuân tình
Từ trong ánh mắt chợt nhìn long lanh
Xuân qua, xuân lại thật nhanh
Vẫn còn rạo rực mộng lành như xưa
Xuyến xao chờ phút giao thừa
Bàn tay nắm chặt đong đưa mắt cười.
Xuân Sang
(Tác giả: Liên Phạm)
Xuân về rực thắm cánh đào
Đung đưa trong nắng đón chào tết sang.
Hoạ mi vui hót rộn ràng,
Hương hoa toả ngát mênh mang đất trời…
Lao xao tiếng gió chơi vơi,
Nắng xuân toả nhẹ, đất trời reo ca.
Dịu dàng trìu mến thiết tha
Anh trao em cả chan hoà niềm yêu.
Xuân sang nói hộ bao điều,
Khát khao nồng cháy những chiều giá đông.
Thẹn thùng đôi má ửng hồng,
Ánh mắt say đắm, hôn nồng trao anh!
Xuân về thắm cả trời xanh,
Ngọt ngào giọng nói yến oanh dịu dàng.
Nụ cười rạng rỡ hân hoan,
Xuân ơi! Xuân đến chứa chan ân tình…!
Xuân
(Tác giả: Đỗ Lan)
Xuân về cánh én lượn bay
Trăm hoa đua nở ngất ngây lòng người
Xuân cho Lộc nẩy chồi tươi
Xuân tô nét thắm nụ cười trẻ thơ
Ban mai điểm giọt sương mờ
Chào Xuân diễn lệ bên bờ cỏ xanh
Xuân ươm nụ biếc trên cành
Đợi tia nắng ấm an lành trổ bông
Xuân mơ ủ nhụy cánh hồng
Gió lùa khe khẽ hương nồng nhẹ bay
Xuân đem hạnh phúc trao tay
Xuân về rực rỡ trời mây sắc hồng.
Mùa Xuân Đến
Xuân sang tết đến mọi nhà
Con chúc ông bà sức khỏe, an khang
Chúc cô chú bác giàu sang
Một năm sung túc cười vang mỗi ngày
Chúc anh chúc chị học hay
Con ngoan trò giỏi đợi ngày công danh
Chúc cho vạn sự tốt lành
Đinh Dậu năm mới bức tranh xuân ngời.
Xuân đến với mọi gia đình
Xuân Về Tình Cũ
(Huỳnh Minh Nhật)
Ơ kìa tình cũ gặp lại nhau!
Khơi lên gờn gợn giấc mơ đầu
Năm nay nhạt nhòa hơn năm trước
Tím biếc tình yêu đã phai màuƠ kìa tình cũ bước qua nhau
Lẳng lặng đong đầy lệ đêm thâu
Trời hỡi tình ơi, sao hờ hững?
Gạn đục xuân tươi buổi sơ đầuCòn gì lưu luyến để mộng mơ?
Đêm sâu nhung nhớ thuở ban sơ
Tình cũ đi qua cùng người lạ
Trăng khuya lạc bóng ánh xuân mờ!…Tình đầu, tình cũ hay tình cuối?
Người về nơi ấy có vui không?
Nửa hồn chơ vơ hoài rong ruổi
Một nửa xuân về mãi chờ trông!
Mùa Xuân Về Cho Em
(Trần Minh Hiền)
Mùa xuân về cho em
Đầy những lời thương mến
Đêm sao trời ước hẹn
Giọt sương hồng gần bênMùa xuân rất êm đềm
Mang ơn đời ân sủng
Đợi chờ tình yêu đến
Thắp vàng lòng bao dungMùa xuân vẫn ngại ngùng
Vuốt ve ngàn tia nắng
Lá non còn hữu dụng
Vẽ chân trời dung dăngMùa xuân xuống đồng bằng
Chở muôn ngàn nhung nhớ
Tiếng đàn ai tĩnh lặng
Đoá mai vàng nên thơ…
Với Những Mùa Xuân
(Lưu Vĩnh Hạ)
Lạnh nghe gió bạt mưa phùn
Ba mươi năm những mùa xuân có về
Chạnh lòng phảng phất hồn quê
Có người đi nhặt ước thề ngày xưaHàng cây lá đổ lưa thưa
Tháng giêng giá rét cũng vừa xuân sang
Tìm đâu những cánh mai vàng
Lặng trong nỗi nhớ tiếng đàn xa xôiKhép lòng giấc ngủ mà thôi
Ngày mai đi nhặt mặt trời trong mưa
Mùa xuân đã đến rồi chưa
Giật mình hai mắt suốt mùa trũng sâuMùa xuân nghiêng lá khô sầu
Nhớ con phố hẹp tìm nhau thuở nào
Tuổi hồng phiến đá xanh xao
Chợt trên tay vỡ niềm đau cuối đờiMùa xuân khép bóng mây trôi
Vô tri giấy mực có bồi hồi chăng
Nghe về mưa bụi rêu hoang
Đẫm sương bạc nỗi áo vàng mùa xuân
Chiều Xuân Buồn
(Huỳnh Minh Nhật)
Chiều buồn hiu hắt mây lang thang
Khói thuốc bềnh bồng rớt phố hoang
Sau bao xót xa là nhung nhớ
Ta hận một người đã sang ngangNgười lạc về đâu? Em tôi ơi
Hoàng hôn phớt nắng lạnh một trời
Gió vít cành xuân trên đọt lá
Chiều tàn ngả bóng giữa trùng khơiTình ngút trùng xa, ngút ngàn xa
Cứ đợi rồi chờ, ta với ta
Ánh mắt ai đưa mùa thu tới
Ta lại với ta, dại rồi khờHàng cây thờ thẫn đêm dần xuống
Thẫn thờ phố nhỏ nguyệt gầy buông
Thênh thang thương nhớ như òa khóc
Trăng treo đầu ngõ tự bao giờ…
Dại Khờ
(Huỳnh Minh Nhật)
Lại một tối ta ngồi ôm đêm vắng
Khói trên môi, xuân rụng dưới hàng cau
Sương bạc trắng bốn bề giăng giăng lạnh
Ánh trăng gầy khuất biệt mái hiên sauPhố ngủ rồi sao người còn thao thức?
Nhớ thương ai hồi ức trải canh dài
Gió quạnh quẽ ru sầu lên mắt mỏi
Chắc mơ thầm hơi ấm nửa vòng tayCon đường cũ xuân về không kẻ nhớ
Góc quán quen thôi nhé những hôm chờ
Và vĩnh biệt tháng ngày ta đã mộng
Dẫu chưa tròn ước hẹn một niềm mơTình xa ngái người đi không trở lại
Bốn mùa thu vàng võ lá một chiều
Ta gục đổ dưới phiến hồn hoang hoải
Vẫn dại khờ nhớ mãi thuở vào yêu…
Những bài thơ về mùa xuân của Xuân Diệu
Xuân Diệu là nhà thơ lớn của Việt Nam. Sáng tác của ông vô cùng đồ sộ,thuộc nhiều đề tài,chủ đề khác nhau. Bài thơ nào cũng có chỗ đứng của nó trong lòng độc giả. Và những bài thơ về mùa xuân sau đây cũng không ngoại lệ.
Thơ Tình Mùa Xuân
Mùa xuân về trong tiếng ca chim,
Trên nước xanh sông, trong liễu rèm.
Chưa hái được hoa mang tặng em
Nên một cành thơ em tạm đem.Ánh xuân mỗi sớm hồng tươi mướt,
Những ống khói cao bèn nhận trước.
Ruộng xanh đã cấy đến châi trời
Lóng lánh mạ soi mình xuống nước.Chưa hái được hoa mang tặng em
Nên một cành thơ anh tạm đem.Cây trồng – ta chẳng trồng nêu tết –
Những lá đầu tiên vừa nhú biếc.
Người đi chợ búa tiếng chân ran,
Quần láng mới thâm còn sột soạt.Chưa hái được hoa mang tặng em
Nên một cành thơ anh tạm đem.Trên cảnh đồng quê thấy xếp hàng
Chạy dài như tận cuối không gian
Những dàn sắt dựng như ren sắt
Dẫn điện chuyền đi xây hạnh phúc…Chưa hái được hoa mang tặng em
Nên một cành thơ anh tạm đem.Anh muốn mời em bước xuống thuyền,
Thuyền của đôi ta vào hiện thực
Dựa thế đêm tan, ngày sáng rực,
Thuyền ta đi dựng lấy thần tiên…Đây một cành thơ anh tạm đem
Như nước xanh sông, như liễu rèm…
Một Ngày Xuân
Một ngày xuân xanh tươi như mắt biếc,
Gió biển Đông phơ phất thổi lên rừng.
Áo Việt Bắc màu chàm pha vững chắc
Cũng thêu thùa những đường nắng mênh mông.Tôi bước đi trên những đường phá vỡ,
Lắng tai nghe kháng chiến hát mơ hồ.
Mùi chiến thắng gieo trong không khí nở,
Đường xuyên rừng hay đường lại Thủ Đô?Chèo lá nhỏ xuôi xuôi buông thả mái,
Gió đem tơ đi nối những chân trời,
Những tay trẻ ôm tròn vòng thế giới;
Tự đâu về? Trái đất nổi bài vui.Chàng vệ quốc súng mang đi rảo bước.
Ngựa giao thông nghiêng đầu ngoạm cỏ xanh.
Cầu khấp khểnh toé lên đôi ánh nước.
Quán cửa nhìn hàng lụa mắt long lanh.Đàng xa ấy chắc lượn vòng tha thiết,
Giòng sông Lô ca hát ở Khu Mười.
Phố Đại Từ hay Cao Vân chẳng biết!
Ta là mình, mà anh cũng là tôi.Máu tươi chảy ba năm trời chiến sĩ,
Có hôm nay một buổi sớm mai đời.
Muôn cổ họng chim trời kêu ríu rít
Khiến mặt trời bối rối cả đường tơ.
Xuân Đầu
Trời xanh thế! Hàng cây thơ biết mấy!
Vườn non sao! Đường cỏ mộng bao nhiêu.
Khi Phạm Thái gặp Quỳnh Như thuở ấy,
Khi chàng Kim vừa được thấy nàng Kiều.Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ!
Trời về đây! Và đem trở về đây
Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử,
Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.Và nhạc phất dưới chân mừng sánh bước;
Và tơ giăng trong lời nhỏ khơi ngòi;
Tà áo mới cũng say mùi gió nước;
Rặng mi dài xao động ánh dương vui.Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói,
Những tay e, những đầu ngượng cúi mau;
Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói!
Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau!Cho ta xin, cho ta xin sắc đỏ,
Xin màu xanh về tô lại khung đời…
Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi nhỏ?
Hôm xưa đâu rồi, trời ơi! trời ơi!
Xuân Rụng
Sắc tàn, hương nhạt, mùa xuân rụng!
Những mặt hồng chia rẽ hết cười.
Đỡ lấy đài xiêu, nưng lấy nhị,
Hồn ơi, phong cảnh cũng là ngươi!Duyên mỏng bay theo đỡ sắc buồn,
Cho mình hoa rụng cứ xinh luôn.
Phút giây hoá bướm lìa cây dạo,
Đến đất không nghe một tiếng hờn.Gió tuy nhiu nhíu chỉ đưa hơi,
Sương dẫu chưa buông lệ ám trời;
Nhưng bóng chiều mau sa nặng lắm,
Mà hoa thì nhẹ: cánh rơi… rơi…Trên đồng lỏng lẻo khói giờ cơm,
Ấy lúc sao êm hiện mấy chòm.
Thần chết thướt tha nương bóng héo,
Bắt đầu đi nhặt những hồn thơm.
Vì Sao
Bữa trước giêng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?”
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thoả khát khao.– Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,
Không thể vô tình qua trước cửa,
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên? –Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc
Như thuyền ngư phủ lạc trong sươngLàm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; – thế cũng vừa.Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.
Hoa Cau
Đôi ta giàu lắm, bởi thêm nhau
Là cả nhân gian lại bắt đầu
Lại mới trời xanh, thanh nước biếc
Như vườn sáng sớm nở hoa cauHoa cau nứt mở tủa hoa ngà
Ánh sáng cùng hương lấp lánh hoa
Anh muốn tặng em hương thoảng ấy
Vô cùng dịu mát với sâu xaTình ta như thể nhánh hương cau
Cuốn cả vườn theo sức nhiệm mầu
Chim chóc ríu ran dan díu hót
Đôi ta giàu lắm, bởi thêm nhau
Xuân Không Mùa
Một ít nắng, vài ba sương mỏng thắm,
Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu
Thế là xuân. Tôi không hỏi chi nhiều.
Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng.
Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng;
Xuân là khi nắng rạng đến tình cờ,
Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;
Xuân là lúc gió về không định trước.
Đông đang lạnh bỗng một hôm trở ngược,
Mây bay đi để hở một khung trời
Thế là xuân. Ngày chỉ ấm hơi hơi,
Như được nắm một bàn tay son trẻ…Xuân ở giữa mùa đông khi nắng hé;
Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa;
Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa
Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng.
Nếu lá úa trên cành bàng không rụng,
Mà hoa thưa ửng máu quá ngày thường;
Nếu vườn nào cây nhãn bỗng ra hương,
Là xuân đó. Tôi đợi chờ chi nữa?*
Bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa,
Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta
Khi những em gặp gỡ giữa đường qua
Ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ.
Ấy là máu báo tin lòng sắp nở
Thêm một phen, tuy đã mấy lần tàn.
Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian
Để đánh lưới những duyên hờ mới mẻ?
Ấy những cánh chuyển trong lòng nhẹ nhẹ
Nghe xôn xao rờn rợn đến hay hay…
Ấy là thư hồi hộp đón trong tay;
Ấy dư âm giọng nói đã lâu ngày
Một sớm tim bỗng dịu dàng đồng vọng…
Miễn trời sáng, mà lòng ta dợn sóng,
Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa?
Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,
Tình không tuổi, và xuân không ngày tháng.
Vội Vàng
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
Xuân
Lá bàng non ngon lành như ăn được.
Trời tạnh mà lá mới ướt như mưa.
Nhựa bàng đỏ còn thắm đầu lá biếc;
Gió rào rào tốc áo lá còn thưa.Một dẫy cây bàng tuổi còn trẻ lắm
Biết gió đùa nên cây lại đùa hơn.
Những chồi nhọn vui tươi châm khoảng thắm,
Cành lao xao chuyền ánh lá xanh rờn.Tôi đi giữa buổi đầu ngày, đi giữa
Buổi đầu xuân – đi giữa buổi đầu tiên
Như sáng nay cuộc đời vừa mới mở.
Và ban đầu cây với gió cười duyên.
Nụ Cười Xuân
Giữa vườn inh ỏi tiếng chim vui
Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời
Sao buổi đầu xuân êm ái thế!
Cánh hồng kết những nụ cười tươiÁnh sáng ôm trùm những ngọn cao
Cây vàng rung nắng lá xôn xao
Gió thơm phơ phất bay vô ý
Đem đụng cành mai sát nhánh đàoTóc liễu buông xanh quá mỹ miều
Bên màu hoa mới thắm như kêu
Nỗi gì âu yếm qua không khí
Như thoảng đưa mùi hương mến yêuNày lượt đầu tiên thiếu nữ nghe
Nhạc thầm lên tiếng hát say mê
Mùa xuân chín ửng trên đôi má
Xui khiến lòng ai thấy nặng nề…Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người
Chưa từng hẹn đến – giữa xuân tươi
Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy
Thiếu nữ làm duyên, đứng mỉm cười
Không buồn giống như thơ mùa thu, thơ về mùa xuân đã được tác giả mô tả rõ nét khung cảnh của mùa xuân cũng như tình yêu của mùa xuân. Với những bài thơ về mùa xuân hay trên đây, các bạn có thể đọc và chia sẻ với mọi người để cùng cảm nhận được khung cảnh tuyệt đẹp khi mùa xuân đến nhé ! Chúc các bạn xem thơ vui vẻ !
Blog, Thơ Hay - Tags: những bài thơ hay, thơ hay về cuộc sốngLiệt kê những bài thơ về mùa xuân, tình xuân e ấp
99+ bài thơ thả thính hài hước, bá đạo có “độ dính” không nhỏ
Tuyển tập thơ chế độc Hot nhất, thu hút hàng triệu người xem
TẬP thơ tình Xuân Quỳnh hay nhất, “sống” mãi cùng thời gian
Chọn lọc 99+ bài thơ về ông bà hay, ý nghĩa tình cảm dạt dào
[Chia Sẻ] 100+ bài thơ lục bát chế bựa cực hài hước hiện nay
Tập thơ tình cuối mùa thu hay, nồng nàn cảm xúc phút giao mùa
Cách tán trai chảnh hiệu quả,đảm bảo”đổ”100%
Những áng thơ tình Việt Nam hay nhất”sống”mãi cùng thời gian
Tập thơ tình mùa hạ nhẹ nhàng,cảm xúc,sâu lắng nhất
Tuyển chọn những bài thơ ngụ ngôn hay nhất bạn chớ bỏ lỡ
Thơ thả thính crush-chùm thơ dễ thương giúp bạn thoát kiếp FA
Cách tán trai lạnh lùng-một vài bí kíp hay cô nàng nên”bỏ túi”
Top những bài thơ hay về mùa hạ đong đầy hoài niệm