[Đọc] Thơ mệt mỏi bế tắc muốn tìm lối thoát cho riêng mình

Bạn đang cảm thấy mệt mỏi ư? Bạn cảm thấy chán nản, tuyệt vọng với cuộc sống này? Vậy thì hãy cùng dành một chút thời gian để đọc những bài thơ mệt mỏi bế tắc để tâm trạng mình được chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng, đau khổ đó nhé. Những bài thơ mệt mỏi về cuộc sống, công việc, tình yêu… hi vọng sẽ là “liều thuốc” chữa lành mọi vết thương trong tâm hồn cho ai đó đang tuyệt vọng, cô đơn.

Nội Dung Chính

Chùm thơ mệt mỏi bế tắc về cuộc sống chất chứa tâm trạng

Chùm thơ mệt mỏi về cuộc sống mệt mỏi lo âu này tôi sưu tầm và tuyển chọn từ nhiều tác giả. Hi vọng sẽ giúp ai đó có thể biết cách cân bằng cảm xúc trong cuộc sống, để nỗi buồn, nỗi mệt mỏi qua đi thay vào đó là niềm vui, suy nghĩ tích cực. Cùng trải lòng mình với những câu thơ hay này nhé!

Rượu Với Mình

Mặt trời đỏ rực phía xa.
Rượu đắng mặn môi với tâm ngà.
Sóng lòng cuồn cuộn như cào xé.
Chuốc mãi men say, rượu với mình.

Thủa ấy làm sao thật thanh bình.
Trai tài nhi nữ gái đồng trinh.
Nồng say men rượu trao tình ái
Tràn những yêu thương ngập men tình.

Cuối đông giá lạnh tim em ấm.
Ánh mắt trao tình anh ngỏ lời cầu hôn.
Tâm xúc động kề môi hôn cháy bỏng.
Khẽ mỉm cười nói tiếng yêu anh.

Rồi một sáng xuân về theo cánh én.
Áo cô dâu lướt nhẹ ngang thềm.
Em hạnh phúc bên tình yêu đôi lứa.
Rũ bỏ cuộc chơi với bạn hiền.

U Sầu Mình Ta

(Nguyễn Hải)

Tôi dạo phố cũng nỗi buồn sầu
Bước chân nặng nghìn cân lẽ lôi
Người từ đâu đến rồi lại đi
Để mình tôi ôm sầu vào tim

Tôi chớt khóc lệ dài trên mi
Đi qua phố vắng bóng tuổi hờn
Tôi nhìn lại bản thân u sầu
Mới biết rằng chỉ còn mình tôi

Rượu sầu chén đắng tìm quên lãng
Suy tư quên hết nỗi buồn này
Chắc có lẽ vì thân đã tàn
Nên người đã ngoảnh mặt làm ngơ

Đêm tây đô gió lạnh chợt thổi
Phố vàng … gió lạnh ….. tình tìm đâu
Tôi lang thang tìm về cuối đường
Vào cơn mê mãi mãi quên sầu ….

Thơ Chán Đời

Chán đời quá, muốn viết thơ ca cẩm
Vò đầu, tai, lẩm nhẩm mãi không ra.
Không định viết chỉ một lần chán nản
Viết không thành, đời chán gấp hai, ba!

Thơ Ngắn Chán Đời

Chán cho cái kiếp phù sinh
Chán cho cái cảnh thuyền tình éo le
Chán cho ta kẻ tình suy
Chán cho ta cứ sầu bi suốt đời!

Đời chán các ông đã đủ rồi!
Xin chán thêm nốt cái thằng tôi.
Cùng nhau tay dắt, cười xoà cái
Buồn vui bay hết. Chán đời?Thôi!

Chán đời cởi áo ta đi tắm
Kỳ sạch “trần gian” hết thối tha
Rũ bỏ “hong lưu” cho sạch sẽ
Dội gáo ” hương đồng” cho thảnh thơi.

Cuộc Sống Bế Tắc

Chán đời là cái cảnh mênh mang
Kẻ trước người sau lại vội vàng
Bước bước đi đi vào nắng rạng
Ăn ăn ngủ ngủ lúc trăng tàn

Kìa ngày cứ thế thêm ngày nữa
Tháng nọ rồi sau lại tháng sang
Đứng giữa chợ đời mua lại bán
Chán đời đang đến cảnh đăng quang

Đời Buồn

Cuộc sống ơi sao trôi lặng lẽ
Để ngày dài biết sẽ về đâu
Không tương lai, cuộc sống một màu
Toàn lo lắng và nỗi đau chất chứa.

Có phải chăng…cuộc sống không phép màu
Không san sẻ và không ai hiểu thấu?
Bao khó khăn vất vả một mình mình gánh chịu
Mọi lo lắng,gian truân trên đoạn đường đã qua.

Cuộc sống buồn cứ lặng lẽ trôi qua
Và bao đau khổ xót xa một mình
Cũng là một kiếp con người
Sao long đong chốn biển đời xa xôi

Cuộc đời như dòng nước trôi
Luôn vẫn tiếp diễn mà thôi hỡi đời !!!

Top 55+ bài thơ mệt mỏi, tuyệt vọng trong cuộc đời

Cuộc đời vốn rất phũ phàng, nhiều khi mang đến niềm vui, niềm hạnh phúc, nhưng cũng không ít lần mang đến niềm tuyệt vọng, đau khổ cho con người. Những bài thơ mệt mỏi, tuyệt vọng, hận đời… thể hiện cảm xúc muốn buông xuôi tất cả. Cùng trải lòng mình, với những câu thơ buồn ngắn ngủi, và xốc lại tinh thần mình nhé!

Đừng Tuyệt Vọng

Em ơi đừng tuyệt vọng
Đời vốn rất phũ phàng
Vui buồn gì cũng sống
Vậy thì hãy hiên ngang
Dẫu không là công chúa
Cũng chẳng phải nữ hoàng
Nhưng em đừng cho phép
Ai làm mình tan hoang
Đừng sợ lời thiên hạ
Vốn miệng lưỡi nhân gian
Em chính là duy nhất
Trong cuộc sống vô vàn
Đừng luỵ bi tình cũ
Vốn cũng chỉ người dưng
Nếu thật tâm yêu dấu
Họ đã chẳng..lưng chừng
Đừng sợ gì vấp ngã
Đường đời có thẳng đâu
Thành công là đánh đổi
Bằng mẻ trán, u đầu ^^
Em ơi đừng tuyệt vọng
Hãy nhìn ở xung quanh
Bao con người khốn khổ
Nào hạnh phúc như mình
Nên em à, nhớ nhé
Đời vốn rất phũ phàng
Nhưng xin đừng gục ngã
Em phải thật hiên ngang!

Hận Đời

Chân đạp mặt đất
Tay chỉ trời cao
Miêng thì kêu gào
Ta hận đời này

Tình phải cần tiền
Tiền là tình chẳng ?
Tình người lanh ngắt
Lạnh giá hơn băng.

Làm sao sửi ấm
Một đống băng lạnh
Miệng thì bồ tát
Lòng đầy dao phay

Lòng ta đã mở
Ta có hy vọng
Để rồi băng đó
Lạnh lòng này đây

Giờ lòng ta đóng
Vì nó băng giá
Nó giá bút rồi
Vì lòng người chăng?

Vu vơ

Thơ: Lê Ngọc

Ta mệt lả giữa đường đời cay đắng
Chữ ân tình lại quá nặng người ơi
Tấm thân ta đang mệt mỏi rã rời
Câu thề ước cũng buông lơi vụn vỡ

Ta chỉ ước đời đừng vương chữ nợ
Trái tim này đừng thương nhớ về ai
Nghĩa ái ân không khắc khoải canh dài
Tuổi xuân cứ để phôi phai tàn lụi

Một ngày kia khi trăng tàn sau núi
Riêng mình ta cứ lầm lũi bước đi
Thế nhân kia nào đâu vướng bận gì
Bởi cuộc sống là buông đi tất cả.

Tôi đi tìm tôi

Thơ: Tùng Trần

Bao lâu rồi tôi đánh mất chính tôi
Sống buông xuôi theo dòng đời vội vã
Nỗi đau xưa khiến tim thành sỏi đá
Quên tiếng cười và cả chữ tương lai

Tôi đâu rồi..của ngày tháng thơ ngây?
Thuở hồn nhiên chẳng đoái hoài mơ mộng
Thời gian qua chỉ mình tôi một bóng
Cứ lặng thầm..hồn lạc lỏng bơ vơ

Tôi đâu rồi..bởi tan vỡ giấc mơ
Bao yêu thương phút ban đầu bỡ ngỡ
Đã tan rồi chuyện tình duyên một thuở
Đau đớn lòng trong hơi thở men cay

Mấy năm qua tôi sống kiếp đọa đày
Chợt hôm nay bổng thấy mình khờ dại
Nhớ nhung chi kí ức buồn tê tái
Đến lúc rồi..tôi tìm lại chính tôi.

Chán Nản

(Cạn Nguồn)

Đời trôi qua nỗi buồn còn lại đó
Chầm chậm dâng như con nước trở về
Biết bao chiều chân lạ bước lê thê
Bỗng chợt thấy đam mê không còn nữa

Cơn bão tuyết chiều đi ngang qua cửa
Trắng ngoài trời, sầu chất chứa trong tôi
Không ngày vui buồn cũng chỉ thế thôi
Thật muốn bước mau qua đời ngắn ngủi

Ước vọng mãi chỉ mang thêm buồn tủi
Ngày như đêm lủi thủi gót chân hoang
Những nơi qua toàn thấy cảnh điêu tàn
Người phụ rẫy kẻ quàng vai áo hận

Nếu đã biết đường tình luôn lận đận
Sao còn yêu còn chấp nhận đau thương?
Để đêm đêm trơ mắt suốt canh trường
Nhìn quanh quẩn ngàn phương tràn bóng tối!

Cuộc Đời Chán Nản

(Ttbn)

Rượu thấm vào tim sẽ ấm lòng?
Hay càng buốt lạnh giữa trời đông?
Hay là tất cả niềm đau khổ
Sẽ chực trào tuôn nhạt má hồng?

Hãy rót cho tôi chén rượu đầy
Tôi cần phải uống để còn say
Ðể tôi không phải là tôi nữa
Ðừng để cho tôi tỉnh mộng nầy

Tôi muốn quên đi kiếp làm người
Thân tàn ma dại, kẻ tàn hơi
Là tôi, chắc lẽ là tôi đó
Chán nản còn đây giữa đất trời

Chất rượu thấm dần trong trí não
Vô tình đập vỡ chén ly bôi
Quanh tôi trời đất cuồng điên quá
Gục xuống, tai nghe rợn tiếng cười

Cười xong rồi khóc với đê mê
Chập chờn say tỉnh giữa hoang khê
Và trong thế giới vô hình ấy
Hồn bỗng bay xa chẳng muốn về

Những bài thơ mệt mỏi trong tình yêu buồn không nói nên lời

Những bài thơ mệt mỏi trong tình yêu là dòng cảm xúc của ai đó khi cảm thấy chán nản, bất lực trong tình yêu của mình. Là khi hai người yêu nhau, nhưng chẳng thể hiểu cho nhau, chẳng thể san sẻ buồn vui cho nhau. Mỗi một câu thơ là lời tự sự của những kẻ si tình, mộng mơ trong tình yêu.

ANH MỆT MỎI RỒI…

Anh mệt mỏi rồi ! Giờ anh muốn buông tay
Ngày tháng sau này không làm phiền em nữa
Để em tự do, đi tìm lấy một nửa
Tìm người chân thành và yêu em hơn anh
Anh mệt mỏi rồi ! Khi tình em mong manh
Chiếc lá cuối thu cũng chẳng còn xanh nữa
Anh như thân cây đâu có quyền chọn lựa
Em muốn xa anh, như lá muốn lìa cành
Anh mệt mỏi rồi ! Dù thật tâm không đành
Nhưng biết làm gì ? Khi em giờ đã khác…
Đôi tay anh với thứ tình yêu mộc mạc
Em thì hững hờ, giả vờ mình vô tâm
Anh mệt mỏi rồi ! Chào em trong âm thầm
Anh ra đi nhé, mai không còn gặp nữa
Chúc em yên vui, hạnh phúc bên một nửa
Một người em chọn đã chẳng còn là anh
Anh mệt mỏi rồi ! Với con tim in hằn…
Ngàn vạn vết xước có hình em trong đó
Anh không thể nữa, xin lỗi anh từ bỏ
Em tự do rồi, giờ em cứ đi đi.
Tác giả: Vô Hối_TG_05/05/2018

Em có buồn

Em có buồn và mệt mỏi không em
Khi cứ bận tâm những điều người ta nói
Em có buồn khi lòng luôn mong mỏi
Về một người biết chẳng cách nào yêu.
Em có buồn khi mãi vẫn quạnh hiu
Sáng dậy chẳng ai nhắn tin hay gọi nhỡ
Em có buồn không khi chẳng ai che chở
Chẳng ai lắng lo, nói em dại, em khờ.
Em có buồn và cảm thấy bơ vơ
Mỗi dịp tình nhân, người tặng quà, hò hẹn
Vẫn còn độc thân dù chẳng hề khó, kén
Chỉ biết nhủ thầm duyên chưa tới mà thôi!
Em có buồn cũng đừng vội nghen em
Tình yêu dễ tìm nhưng thường hay tan vỡ
Người ta bảo rằng vì không duyên không nợ
Chẳng qua không đúng người, không đúng lúc..
..mà thôi!
Em có buồn, đừng cười nhạt qua môi
Đừng tự giễu đời vì mình chưa hiểu được
Hạnh phúc là khi chẳng còn gì ao ước
Mà lại bất ngờ có được, lại còn hơn.
Em có buồn vì vài phút cô đơn
Xin đừng yêu để vội vàng khỏa lấp
Bởi biết đâu trên nẻo đời tấp nập
Sẽ gặp một người…

ThúyNhân

Cảm giác – Trúc Thanh

Ôi cảm giác cô đơn, buồn, chán lạ
Nhìn quanh mình sau tất cả…còn ai?
Chỉ riêng ta làm bạn tiếng thở dài
Hỏi tri kỷ…có hoài là tri kỷ

Trong cuộc sống bộn bề nhiều suy nghĩ
Chợt rùng mình một cảm giác không tên
Còn lại gì khi ta vốn lênh đênh
Đời hối hả người quên ta rất vội

Ôi sợ lắm những phúc giây nhàn rỗi
Sợ đêm dài tựa gối nghĩ bâng quơ
Nghe tâm tư trống trải đến không ngờ
Nghe tim óc lạnh trơ trơ như sỏi đá́

Có những lúc thấy mình như gục ngã
Những nợ đời cố trả mãi chưa xong
Nước mắt rơi cho nhẹ vết thương lòng
Để mai sáng ta không còn phải khóc

Từ bỏ

Tình yêu trong Em thật mệt nhoà..
Từng ngày em lại phải cố quên..
Từng nổi đau em vật vã
Từng đêm trôi qua không yên lòng ..
Tình mình sao nỡ đổi Thay ..
Tình kia ai nỡ quên Đi hết…
Tình này còn lại gì đây..
Tình nay đã lỡ nhạc phai lâu rồi..

Mệt Mỏi Quá Rồi

Thế giới này mệt mỏi quá mẹ ơi
Con chẳng muốn cố thêm phần nào nữa
Áp lực bủa vây mình con đứng giữa
Loay hoay chọn lựa ở nơi ngã tư đường
Đừng trả phần hơn trong các cuộc vui chơi.
Đừng dùng cả thanh xuân để tích luỹ lo hết cho gia đình.
Đừng nhận quá nhiều trách nhiệm.
Đừng tỏ ra mình không cần ai che chở.
Đừng liên tục nói cô đơn là không sao.
Cũng đừng bảo mình không mệt mỏi.

Mệt Mỏi…..??

Tác giả: Tâm Trạng

Mệt mỏi ai ơi mệt rã rời…
Lá vàng rơi rụng nỗi buồn khơi
Dăm ba sợi tóc vương mây khói
Lảng đảng hồn ta theo sóng trôi

Mệt mỏi ai ơi mệt cả đời…
Tìm đâu hướng đúng để mà bơi
Mênh mông giữa biển lòng ngao ngán
Cố đuổi…thời gian sao chẳng gần

Mệt mỏi ai ơi mệt quá rồi!
Đồi cao ta đứng ngắm muôn nơi
Chiều buông ta thấy lòng hiu quạnh
Muốn ngả lưng tìm chốn thảnh thơi…

Màn đêm sương phủ ướt vai gầy
Ta mơ giấc ngủ dài không ngơi
Để ngày mai đến ta không thức
Mặc thế nhân ai tỉnh… ai chơi…

#Những bài thơ mệt mỏi trong công việc muốn buông xuôi

Chùm thơ mệt mỏi trong công việc dành riêng cho những ai chưa tìm được động lực trong công việc, chưa tìm được hướng đi trong công việc. Mỗi người chúng ta có một công việc riêng, vì thế nếu bạn không thích công việc hiện tại, hãy từ bỏ và tìm một công việc mà bạn yêu thích, phù hợp với bạn để xua tan đi nỗi mệt mỏi trong công việc nhé.

Những Ngày Chán Nản

Chừng một ngày kia đã đến rồi
Một ngày đất lạnh phủ thân tôi
Một ngày không có còn tôi nữa
Ngày ấy nhân gian có ngậm ngùi?

Một ngày không có nhiều mây trắng
Không có nắng vàng chiếu long lanh
Không có nghĩa là không có cả
Một người, khi xác đã lạnh tanh

Một ngày không có một người qua
Một xác thân khô liệm kính và
Một cỗ quan tài xơ xác lạnh
Một mãnh linh hồn bỗng xót xa

Một ngày nuối tiếc chuyện nhân gian
Ðể thấy bao nhiêu cái phũ phàng
Nhìn quanh chẳng có còn ai nữa
Ngoài cái quan tài lạnh khói nhang

Từ cõi nhân gian quá lạnh lùng
Thì hồn giữ lại cũng như không
Tôi còn lưu luyến làm chi nữa
Hồn hãy tiêu tan xuống mộ cùng
(Ttbn)

Nụ Cười Tuyệt Vọng

Họ thấy tôi cười tôi vui lắm
Lúc nào cũng nở nụ cười xinh
Nào ai biết được niềm đau khổ
Tôi phải hai vai gánh một mình

Tôi đã bao lần sống cho vui
Và ráng cho môi nở nụ cười
Nhưng đã bao lần tôi thất bại
Vì chẳng bao giờ thấy lệ vơi

Tôi muốn bình minh sẽ chẳng về
Ðêm ngày tăm tối phủ muôn nơi
Từ nay không có bình minh nữa
Ðừng để cho tôi thấy mặt trời

Tôi muốn cho tôi ngủ giấc dài
Không còn thức dậy đón ngày mai
Trần gian vẫn mãi không thay đổi
Vì bớt đi thêm một hình hài

Như trời đã định thì tôi chịu
Kiếp nầy trả hết nợ cho xong
Một mai đất lạnh vùi thân xác
Tôi cũng yên vui dẫu lạnh lùng
(Ttbn)

Có Lúc …

Có lúc vẩn vơ ngồi hát
Ngậm ngùi ngày tháng đi qua
Dĩ vãng rớt trong lơ đãng
Nụ hôn ngày cũ nhạt nhòa

Có lúc ngây ngô im lặng
Dõi theo ký ức một thời
Tình yêu hư hao, tan vỡ
Cõi lòng nức nẻ rụng rơi

Có lúc thẫn thờ hiên vắng
Mộng mơ đã cất cánh bay
Tương lai dường như chán nản
Tìm chi giây phút miệt mài

Có lúc âm thầm nhung nhớ
Kỷ niệm chuyện chúng mình thôi
Bỗng dưng tim òa nức nở
Vuột tay ngày cũ qua rồi
(Tử Nhi)

Cuộc Đời Chán Nản

Rượu thấm vào tim sẽ ấm lòng?
Hay càng buốt lạnh giữa trời đông?
Hay là tất cả niềm đau khổ
Sẽ chực trào tuôn nhạt má hồng?

Hãy rót cho tôi chén rượu đầy
Tôi cần phải uống để còn say
Ðể tôi không phải là tôi nữa
Ðừng để cho tôi tỉnh mộng nầy

Tôi muốn quên đi kiếp làm người
Thân tàn ma dại, kẻ tàn hơi
Là tôi, chắc lẽ là tôi đó
Chán nản còn đây giữa đất trời

Chất rượu thấm dần trong trí não
Vô tình đập vỡ chén ly bôi
Quanh tôi trời đất cuồng điên quá
Gục xuống, tai nghe rợn tiếng cười

Cười xong rồi khóc với đê mê
Chập chờn say tỉnh giữa hoang khê
Và trong thế giới vô hình ấy
Hồn bỗng bay xa chẳng muốn về
(Ttbn)

Chán Nản

Đời trôi qua nỗi buồn còn lại đó
Chầm chậm dâng như con nước trở về
Biết bao chiều chân lạ bước lê thê
Bỗng chợt thấy đam mê không còn nữa

Cơn bão tuyết chiều đi ngang qua cửa
Trắng ngoài trời, sầu chất chứa trong tôi
Không ngày vui buồn cũng chỉ thế thôi
Thật muốn bước mau qua đời ngắn ngủi

Ước vọng mãi chỉ mang thêm buồn tủi
Ngày như đêm lủi thủi gót chân hoang
Những nơi qua toàn thấy cảnh điêu tàn
Người phụ rẫy kẻ quàng vai áo hận

Nếu đã biết đường tình luôn lận đận
Sao còn yêu còn chấp nhận đau thương?
Để đêm đêm trơ mắt suốt canh trường
Nhìn quanh quẩn ngàn phương tràn bóng tối!
(Cạn Nguồn)

TẬP thơ về cuộc sống bế tắc không lối thoát buồn nhức nhối

Sẽ chẳng có một ai muốn mình phải than vãn hay buồn bã cả, nhưng cuộc sống vốn dĩ không được như mong muốn, cho dù họ đã cố gắng hết sức mình rồi, vậy mà mọi chuyện vẫn không thay đổi, thậm chí còn có chiều hướng xấu đi khiến tâm trạng càng trở nên tồi tệ.

Trải lòng mình qua chùm thơ về cuộc sống bế tắc không lối thoát sau đây cũng là cách giúp bạn thư thái hơn chút đỉnh.

TÔI MỆT RỒI NÊN MUỐN ĐƯỢC NGHỈ NGƠI

Thơ: Tùng Trần

Tôi mệt rồi nên muốn được nghỉ ngơi
Khi trải qua nữa quãng đời giông tố
Nếm đủ vị men nồng và đau khổ
Nhưng chẳng hề biết thổ lộ cùng ai

Tôi mệt rồi đến lúc phải buông tay
Chẳng bận tâm tương lai và lí tưởng
Bởi cõi lòng đã trào dâng ngất ngưỡng
Nên lối đời không định hướng nơi đâu

Tôi mệt rồi trong tận trái tim sâu
Đã nát tan úa nhàu từng mảnh vỡ
Khi cuộc đời gặp quá nhiều trắc trở
Khiến đêm dài nức nở dạ xót xa

Tôi mệt rồi bao năm tháng bôn ba
Chợt nhận ra tất cả đều vong viễn
Quay trở về với tháng ngày thực tiễn
Mới thấy rằng cần lắm chữ bình yên

Tôi mệt rồi nên muốn được lãng quên
Xoá hết đi những gì mình hứng chịu
Chân bước đi trên đường trăm vạn nẽo
Dẫu độc hành nhưng chẳng héo ruột gan

Tôi mệt rồi nơi thế sự đa đoan
Khiến bản thân không còn như thuở trước
Bởi tâm hồn mang quá nhiều vết xước
Sợ một ngày lệ lại ướt mi môi

Tôi mệt rồi nên muốn được nghỉ ngơi.

TÔI ĐÃ ĐI

Thơ: Tùng Trần

Tôi đã đi qua những ngày gian khó
Mãi miết tìm vẫn chẳng có niềm vui
Nên mưa sầu cứ lác đác tuôn rơi
Dẫu đó là tháng tư trời rực nắng

Tôi đã đi khắp hang cùng ngõ vắng
Nhưng bước đường vẫn lẳng lặng mình ênh
Bổng nhạt nhoà giọt nước mắt không tên
Bất chợt lăn trên bờ mi quạnh quẻ

Tôi đã đi hơn nửa đời tuổi trẻ
Đến cuối cùng cũng là kẻ bơ vơ
Nên giờ đây chẳng trông ngóng mong chờ
Mình có được một bến bờ yên ả

Tôi đã đi trên đường trăm vạn ngả
Đôi chân trần rệu rã lẫn sạm chai
Nhưng chỉ toàn nhận lấy những đắng cay
Còn niềm vui cứ mãi hoài xa khuất

Tôi đã đi đem niềm đau vùi lấp
Dưới nụ cười đầy ắp nỗi xót xa.

DO SỐ PHẬN MANG TRÊN MÌNH NHƯ VẬY

Thơ: Tùng Trần

Do số phận mang trên mình như vậy
Nên cuộc đời luôn nhận lấy bi thương
Có đôi khi như cảm thấy chán chường
Muốn buông bỏ để sầu vương đứng lại

Sau bao năm đời ngược xuôi bương chải
Đến cuối cùng vẫn hoang hoải chơi vơi
Muốn môi được một lần hé nụ cười
Như bao người nghe khó khăn vất vả

Biết về đâu trên dặm đường trăm ngả
Phố rộn ràng người hối hả ngược xuôi
Chỉ một mình ta chiếc bóng đơn côi
Mùa hạ vàng mà ngỡ trời trở bất

Hay cõi lòng nỗi buồn cao chất ngất
Mãi cuộn trào như sóng giật trùng khơi
Cuốn con truyền mấp mé lững lờ trôi
Chẳng biết được bến nơi nào phẳng lặng

Do số phận mang trên mình không đặng
Đành ngậm ngùi giọt đắng nuốt vào trong
Bởi cuộc đời luôn tồn tại bất công
Tự ủi an ngăn đôi dòng lệ chảy

Do số phận mang trên mình như vậy.

TRẢ LẠI HẾT

Thơ: Thanh Hùng

Trả hư không thiên đường ta lạc lối
Chốn đọa đày bao tăm tối bủa vây
Để cho ta một thân xác hao gầy
Ta lặng lẽ giữa trời mây buồn tủi

Trả lại đất tấm thân tàn trần trụi
Chẳng mang gì ngoài một núi tình thơ
Lời vu vơ và những nỗi dại khờ
Những thất vọng và ước mơ mờ tối

Trả tình nhân một thời yêu lầm lỗi
Để ai buồn rồi trách tội riêng ta
Hồn liêu xiêu cho nước mắt nhạt nhòa
Thời yêu đó không còn hoa với mộng

Trả lại bạn niềm tin yêu sự sống
Tâm không bình như biển động ngàn khơi
Ta điêu linh cho thân xác rã rời
Bởi không thể đi về nơi bến ước

Trả lại hết khi dòng đời xuôi ngược
Chẳng muốn màng cá cược với nhân gian
Ta trách ai khi đã quá điêu tàn
Mà có trách lệ đã chan thành suối

Nay trả lại không còn gì tiếc nuối
Thời gian dài rong ruổi với cuộc chơi.

NỖI ĐAU TỒN TẠI

Thơ: Tùng Trần

Dẫu niềm đau mờ phai theo dĩ vãng
Như áng mây phiêu lãng cuối chân trời
Nhưng đôi khi vẫn nghe hồn khắc khoải
Bổng chạnh lòng giọt nước mắt lăn rơi

Tháng năm dài mang kiếp sống nổi trôi
Hình như đã quên niềm vui tồn tại
Dù biết rằng dòng thời gian trôi chảy
Có luyến lưu chẳng quay lại bao giờ

Ai đã từ tan vỡ những ước mơ
Mà không nghe nơi bờ môi mặn đắng
Dù luôn nhủ phải tự mình cố gắng
Để tim gầy thôi quặn thắt tỉ tê

Cứ xem là vừa trong giấc ngủ mê
Khi thức dậy vốn không hề hiện diện
Nhưng tất cả cũng chỉ là ngụy biện
Nên khiến lòng càng cay nghiến xót xa.

CŨNG TỪ ĐÓ

Thơ: Tùng Trần

Cũng từ đó chẳng còn mơ mộng nữa
Như lục bình trôi nổi giữa dòng sông
Bởi xót xa ngày tháng mãi chất chồng
Khi cuộc đời đầy bão giông sóng gió

Cánh cửa lòng cũng khép đi từ đó
Không đợi chờ hay mong ngó xa xăm
Sợ đôi mi đẫm ướt giọt mưa dầm
Sợ đôi chân lại lầm đường lạc lối

Cũng từ đó mang bao niềm khắc khoải
Và tâm hồn chứa đựng nỗi đớn đau
Muốn vùi chôn kí ức thuở hôm nào
Nhưng chẳng biết phải sao bôi xoá

Con tim gầy cũng héo hon từ đó
Sống ơ thờ chối bỏ chữ tương lai
Tuy cuộc đời luôn có sự đổi thay
Nhưng thời gian chẳng thể nào quay lại

Hi vọng sau khi đọc xong những bài thơ mệt mỏi, thơ chán đời sẽ giúp bạn cân bằng lại cảm xúc, có những suy nghĩ vui tươi hơn, yêu đời hơn. Cuộc đời là thế mà, có vui thì sẽ có buồn, vì vậy hãy cố gắng lên xua đi nỗi buồn để niềm vui và hạnh phúc luôn bên mình nhé!

Thơ Hay - Tags: