Thơ về Đà Lạt – tập thơ hay nhất viết về thành phố mộng mơ

Thơ về Đà Lạt – tập thơ hay nhất viết về thành phố mộng mơ. Đà Lạt là thành phố du lịch lớn của cả nước. Nơi đây có nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng,sơn thủy hữu tình được lòng du khách. Đà Lạt được ví là thành phố của tình yêu, thành phố của mộng mơ làm say lòng bao thi nhân,để rồi những tác phẩm bất hủ viết về Đà Lạt sau đây đã ra đời.

Nội Dung Chính

Những bài thơ về Đà Lạt hay nhất

Có rất nhiều cái tên người ta đã dùng để đặt cho Đà Lạt như là:Thành phố Ngàn hoa, Xứ sở tình yêu, thành phố buồn, thành phố mộng mơ, Xứ hoa đào… Thiên nhiên và con người Đà Lạt đi vào những áng văn thơ, những bức tranh ảnh, vào nghệ thuật, và trong tim mỗi người. Những bài thơ về Đà Lạt hay nhất sau đây đã diễn tả cảm xúc đó.

Thơ về Đà Lạt 1

Bài thơ Đà Lạt

Ở đây bát ngát cao nguyên
Lâng lâng nắng nhẹ mây viền đồi thông
Hồ như ngủ giữa không trung
Suối quanh quất hiện, đường thong thả chìm

Rất giàu là những tiếng chim
Rất say là sắc màu riêng của đèo
Hoa vườn sẵn có tay gieo
Hoa rừng cũng dập dìu theo với đời

Núi xa, thác đổ trắng ngời
Thung gần, mát mẻ bao lời của rau
Hương rừng cứ chập chờn chao
Lẫn trong hương có hương nào của thông?

Giữa hè mà lạ lùng không
Hơi thu cứ dịu dàng nâng bước chiều!
Thẹn đâu mà má cứ đào
Hỡi em, cô gái chưa chào đã thương?

Phải vì đất nước cưu mang
Đúc nên xứ sở mơ màng là em?

Đà Lạt sớm mai

Sương giăng khói biếc màu hư ảo
Mờ mờ thủy mặc nhà nhấp nhô
Giọt nắng ban mai đùa trên trên lá
Nghe lòng thanh thản cùng hư vô

Ruộng thấp ruộng cao chen nhau đứng
Vườn ai hồng đỏ thắm lưng đồi
Xa xa áo trắng ,em tiên nữ
Lưu luyến trần gian sao xuống chơi?

Chiều Đà Lạt

Chiều Đà Lạt ! se se cơn gió lạnh
Hoàng hôn buông hồn em bỗng như say
Say tình thơ, say hoa bướm vờn mây
Chân dạo bước ngỡ Bồng Lai tiên cảnh !

Chiều Đà Lạt ! hoa rực màu muôn sắc
Ngút ngàn hoa, say đắm gợi niềm thương
Trên đồi thông vi vu gió còn vương
Em cứ ngỡ như lạc vào cõi mộng

Chiều Đà Lạt ! mây ôm núi gió lộng
Sương chiều lam, xứ lạnh đẹp như mơ
Thả hồn say ru giấc điệp nên thơ
Hồn thanh thản em chìm trong giấc mộng

Đà Lạt hỡi! Mai xa rồi vẫn nhớ
Kỉ niệm nào đã in dấu chân qua
Ôm tơ vương thương nhớ đến miền xa !
Đà Lạt nhớ! Hẹn mai này tái ngộ…

Thơ về Đà Lạt 2

Chiều Đà Lạt

Chiều nay sương trải mặt đường
Tìm về Đà Lạt nhớ thương nao lòng
Núi đồi điệp điệp trùng trùng
Quanh co dốc núi ngập ngừng mây bay

Chiều nay, nhớ mãi chiều nay
Thông reo khắp nẻo chân đèo sương mây
Đây rồi chân núi đẹp thay
Cam Ly thác đổ nước đầy nước vơi

Kia rồi vang cả ngọn đồi
Tiếng chuông thong thả chơi vơi cõi Thiền
Trúc Lâm Thiền viện linh thiêng
Khói hương đượm một mùi thiền tịnh tâm

Đây Hồ Than thở âm thầm
Bao nhiêu năm, chứng ái ân cuộc tình
Nước non non nước hữu tình
Hồ Xuân Hương cũng chung tình nhớ thương

Phố phường phủ kín màn sương
Khói lam phảng phất con đường em đi
Thảnh thơi đôi lứa thù thì
Chợ chiều còn có những gì hở em?

Thôi thì ta bước vào xem
Nhâm nhi ngụm nước tiễn em lên đường
Chiều buông ráng đỏ mặt gương
Bên hồ đôi lứa vẫn đương thì thầm

Chiều Đà Lạt, cõi tri âm
Ta đi còn đó ta thầm nhớ nhung

Nhớ Đà Lạt

Đà Lạt ơi! anh hứa sẽ về thăm
Nhớ cái lạnh mưa lâm râm nhè nhẹ
Tiếng thông reo trên lưng đồi khe khẽ
Đất và trời như có lẽ gần nhau

Anh thấy mây như chạm ở trên đầu
Phố đắm chìm trong sắc màu mơ mộng
Hồ Xuân Hương thật hiền hoà gió lộng
Ngắm ngàn hoa mà xao động vô cùng

Hoa Dã Quỳ vàng rực lối đi chung
Anh và em cùng ung dung sánh bước
Từng góc phố, từng dòng người xuôi ngược
Ánh đèn vàng long lánh nước bâng khuâng

Quán càfê ta vội vã dừng chân
Nhấm một ngụm mà lâng lâng quá đỗi
Cầm tách trà tỏa hương lài nóng hổi
Khúc Trịnh ca tan giữa tối thanh bình

Cảm nhận từng khoảnh khắc thật lung linh
Đà Lạt ơi em gợi tình mê hoặc!
Ta cứ ngỡ về nơi miền xa lắc
Thấy cùng trời và cuối đất… mờ xa.

Thơ về Đà Lạt 3

Anh lên Đà Lạt

Anh lên gặp mùa mưa
Mi-mô-da đang ngủ
Biết rồi không hỏi nữa
Sao lòng cứ bâng khuâng

Thành phố lẫn trong sương
Như bức tranh thuỷ mạc
Cổ xưa và tha thiết
Là Đà Lạt đó em

Gánh hàng hoa bên đường
Má hồng soi lên gương
Tiếng cười tan phố vắng
Đủ cho lòng nhớ thương

Thành phố đưa anh lên
Bằng đường hồ Than Thở
Lối thung lũng Tình yêu
Bằng gì không nhớ nữa

Uống một cốc rượu dâu
Ngắm hồng vàng Đà Lạt
Xôn xao hoa tím hát
Hoa ơi, đừng quên tôi

Thành phố bao năm trôi
Nụ cười và nước mắt
Người đi đã trở về
Yêu thương từng gương mặt

Theo một gánh rau xanh
Anh nhập vào phố chợ
Biết em vừa qua đó
Giữa nồng nàn mùa xuân

Nhớ về Đà Lạt

Đà Lạt mù sương, thương nhớ thương
Hôm nay trở bước lại lên đường
Đi tìm hơi ấm ngày xưa ấy
Còn đọng trong lòng vương vấn vương

Đà Lạt tình yêu, sương trắng bay
Một thời nghĩa thắm đã in đầy
Nụ cười hạnh phúc còn đâu đấy
Đôi bóng quyện hoà say đắm say

Đà Lạt có còn đẹp tựa thơ?
Mà sao chân bước chửa sang bờ
Em về lối cũ lòng như ngỡ
Anh có còn đây, có đợi chờ?

Đà Lạt ngày về yêu dấu yêu
Sợi thương sợi nhớ lẫn mây chiều
Nhớ người năm ấy còn lời nhắn
Cô gái ngày xưa vẫn ước nhiều.

Thơ tình Đà Lạt lãng mạn, đượm buồn

Tuyển chọn những bài thơ về Đà Lạt, thơ tình Đà Lạt viết về thành phố Đà Lạt. Thơ ca ngợi vẻ đẹp buồn, mộng mơ, nhiều chất thơ của Đà Lạt. Chùm thơ thể hiện tình cảm của tác giả dành cho Đà Lạt với những địa điểm du lịch như: Thung lũng tình yêu, Hồ Xuân Hương,.. Và tình yêu đôi lứa gắn liền với tình yêu Đà Lạt..

Thơ về Đà Lạt 4

Ta về thăm em Đà Lạt ơi

Ta trở về thăm em… Đà Lạt ơi!
Sáng bình minh mà trời không có nắng
Đồi thông reo khúc tình ca sâu lắng
Ta mơ màng trên lối vắng… bâng khuâng

Góc phố nào nơi ta đã dừng chân
Chút se lạnh len qua từng cơn gió
Hoa dã quỳ rực vàng trên lối nhỏ
Ly cà phê quyện trong gió nồng nàn

Đà Lạt ơi! em quá đổi dịu dàng
Nét mơ mộng, nét nhẹ nhàng bình dị
Hồ Xuân Hương lững lờ đầy thi vị
Phố trầm thinh chìm đắm giữa sương mờ

Đà Lạt ơi! anh say đắm thẩn thờ
Nên cảm xúc viết bài thơ bày tỏ
Đã bao lần anh về… Đà Lạt đó
Vẫn dạt dào như cứ ngỡ… đầu tiên!

Đà Lạt mộng mơ

Tách cà phê chẳng làm ta đủ ấm!
Chạm vào em chiều Đà Lạt sương mờ
Khúc Trịnh ca làm thời gian trôi chậm
Bên nhau rồi mới thấy cả trời mơ

Cơn mưa nhỏ giăng ướt bờ tóc rối
Mây lững lờ che kín cả lối qua
Vòng tay ta ôm vào em thật vội
Bao ấm nồng xua cái lạnh trôi xa

Ta bên nhau nghe đồi thông khẽ hát
Tiếng chuông chiều man mác cả hoàng hôn
Một nụ tình đã làm ta lầm lạc
Để con tim rung từng nhịp dập dồn

Mai ta về Đà Lạt ơi… nhớ lắm!
Những con đường, những góc phố mộng mơ
Hương tóc em đã làm ta say đắm
Ngồi bên chiều ta trầm mặc… làm thơ!

Thơ về Đà Lạt 5

Đà Lạt chia tay em

Anh xa em chiều nay.
Đà Lạt buồn muốn khóc.
Những giọt mưa cô độc,
Rớt lên hồn anh đau.

Cây phượng tím úa màu,
Rơi đầy trên sân nắng.
Cánh hoa đâu có nặng,
Mà vỡ tan đời anh.

Hồ Xuân Hương không xanh.
Con sóng tình lặng lẽ.
Anh thấy mình nhỏ bé,
Như cánh chim lang thang.

Em còn nhớ hay quên.
Lời yêu môi không nói.
Đôi mắt nhìn bối rối,
Khi vòng tay anh trao.

Chiều Đà Lạt xanh xao.
Chiếc xa đò lên dốc,
Qua nhà em cửa khép…
Đôi mắt nằm sau lưng.

Tội nghiệp đôi tình nhân,
Đứng bên đường hẹn hứa.
Như chúng mình hồi đó.
Giờ cũng phải chia tay.

Giọt nước mắt vắn dài,
Em lau giùm cất giữ,
Chiếc khăn quàng quấn cỗ,
Ấm đời nhau đêm mơ.

Thành phố buồn

Thành phố buồn một mình tôi rão bước
Cơn mưa phùn chừng như ướt tâm tư
Bởi cuộc đời còn bao những ảo hư
Nên nghịch cảnh thành sầu ưu nặng trĩu.

Thành phố buồn mang nỗi buồn ai hiểu
Bên Đồi Thông Hai Mộ liểu hoen sầu
Hồ Xuân Hương người lặng lẻ gục đầu
Về chốn nao giữa tím màu Than Thở.

Thành phố buồn giọt sương mờ rạn vở
Trăm sắc hoa đời cứ ngỡ hương nồng
Cớ vì đâu thuyền xa lối ngược dòng
Để cách ngăn trái ngang lòng se sắc.

Thành phố buồn lạnh căm cơn quặn thắt
Hàng thông reo như giăng mắc tơ sầu
Khóc cho ai hồn tan nát phai nhàu
Dốc đường tình cúi gục đầu dấn bước.

Thành phố buồn, ôi buồn tênh mộng ước
Sân ga buồn tiễn bước mối tình đau
Con tàu đi, lặng bỏ lại phía sau
Nỗi ghen hờn mãi vùi sâu dỉ vảng!

Thơ về Đà Lạt 6

Chiều say

Đà Lạt chiều chênh chao nhớ
Lẳng lơ nở giữa lưng chừng
Phong lan treo mình trên đá
Ngược hồn theo lối dửng dưng

Hoàng hôn ửng hồng lên má
Prenn buông thả nỗi niềm
Dáng em nghiêng vào cơn gió
Ngỡ ngàng hoa nắng thần tiên

Gục đầu lên miền thiên chúa
Lời kinh thấm đẫm phép màu
Bâng khuâng lạc về thu cũ
Bời bời mây trắng ngàn lau

Hoàng hôn tắm màu sương khói
Em cười vốc gió trên tay
Vi vu bạt ngàn thông hát
Thả hồn khao khát …vào say!

Mộng mị

Trời Đà Lạt gió se se trở lạnh
Cho lòng em xao xuyến đến lạ thường
Nhớ đến anh từng kỷ niệm thân thương
Tan trường đến hai người chung một lối

Cà phê cóc anh làm em bối rối
Nhìn đăm chiêu không nói được nên lời
Những giọt mưa ùa tới tí tách rơi
Ôm chầm lấy lòng sao mà ấm lạ?

Từ hôm đó ngày đêm đăm chiêu quá
Phải lòng anh chàng lãng tử hào hoa
Muốn cùng nhau đi khắp mọi phương xa
Xây mộng ước mái nhà tranh nho nhỏ!

Anh đâu rồi lòng em sao tỏ rõ?
Chuyện ngày xưa giờ tan vỡ mộng thê
Bỏ mặc em trong giá lạnh đông về
Tình ngây dại chìm vào trong khắc khoải.

Thơ về Đà Lạt 7

Xa em rồi… Đà Lạt một lần trăng

Xa em rồi… Đà Lạt một lần Trăng !
Bao kỷ niệm mãi in hằn tâm khảm
Đêm huyền hoặc ánh trăng mờ bảng lãng
Một nụ tình đầy lãng mạn… trao nhau

Xa em rồi… thèm nghe tiếng thông reo !
Thèm cái lạnh ta quyện vào hơi ấm
Thèm dạo bước dưới mưa phùn lấm tấm
Thèm được ngồi cùng nhấm tách càfê

Xa em rồi… Đà Lạt lại ngủ mê
Đợi bình minh mà chẳng hề thấy được
Màng sương giăng từng con đường ẩm ướt
Muôn sắc hoa… như lả lướt gợi tình !

Xa em rồi… một Đà Lạt đẹp xinh
Phố ngàn hoa yên bình và thơ mộng
Một lần Trăng… đã làm ta xao động
Nhịp khúc tình hoài vọng nhớ thương em!

Đà Lạt tuy mộng mơ nhưng những bài thơ về Đà Lạt cũng sẽ chất chứa trong đó nỗi niềm buồn thương và xót xa. Đó là cái lạnh của thành phố hay khung trời được bao bọc bởi một mảng sương mù. Cảnh sắc này làm nắng cũng khó lòng chạm đến. Và nó đã đi vào hông thơ như thế. Nhất là các bài thơ tình Đà Lạt cũng sẽ chứa đựng sự cô đơn, lẻ loi khi ngày dần tàn.

Thơ Hay - Tags: ,