Tuyển tập thơ Nguyễn Bính diễn tả mối tình quê thơ và mộng

Thơ Nguyễn Bính luôn có một vị trí xứng đáng, một giọng thơ đặc biệt. Đúng như nhà thơ Vũ Quần Phương nhận xét: “Ngòi bút Nguyễn Bính có biệt tài diễn tả những mối tình quê thơ và mộng”.

Ta bắt gặp trong thơ ông những mối tình trong sáng của trai, gái nơi thôn quê nảy nở từ những ngày hội xuân, những đêm hát chèo, những sinh hoạt đời thường với rất nhiều cung bậc cảm xúc. Có những e ấp, ngại ngùng của cô gái quê vốn quen sống khép kín bên khung cửi.

Cùng chia sẻ tập thơ Nguyễn Bính sau đây để cảm nhận bạn nhé !

Nội Dung Chính

Tiểu sử nhà thơ Nguyễn Bính

Nguyễn Bính (1918-1966) tên thật là Nguyễn Trọng Bính,sinh ra tại Vụ Bản,tỉnh Nam Định. Một vùng quê Bắc Bộ vốn nổi tiếng với truyền thống văn chương,khoa bảng. Nơi ấy mang những đặc trưng của làng quê Bắc bộ xưa với những đêm hát giao duyên giữa các liền anh liền chị ,những gánh hát chèo giữa các thôn. Những sinh  hoạt văn hóa đó đã ảnh hưởng rất nhiều tới những sáng tác của Nguyễn Bính sau này.

Ông sáng tác từ rất sớm,với tập thơ “ Tâm hồn tôi” ông đã giành được giải thưởng của “Tự lực văn đoàn”.  Nguyễn Bính được nhận xét là người rất đào hoa và lãng mạn. Ông trải qua nhiều mối tình và nhiều cuộc hôn nhân. Thế nhưng,trong sự nghiệp văn chương thì ông lại vô cùng chỉn chu,cần mẫn ,đều đặn sáng tác.

Người có ảnh hưởng nhiều nhất trong cuộc đời thơ ca của ông chính là Đại thi hào Nguyễn Du. Ông luôn coi Đại thi hào Nguyễn Du là thần tượng số một của mình. Chính bởi sự ngưỡng mộ đó,nên những vần thơ của Nguyễn Bính có đôi lúc phảng phất âm hưởng của truyện Kiều. Ông yêu văn hóa dân tộc ,yêu ngôn ngữ dân tộc và yêu tất cả những chất liệu thơ ca truyền thống.

Những bài thơ Nguyễn Bính hay nhất

Nguyễn Bính là một trong những nhà thơ nổi tiếng những thập niên 30 – 60 của thế kỷ trước trong văn học hiện đại Việt Nam. Ông có một phong cách thơ được nhiều thế hệ đương thời mến mộ, đặc biệt có nhiều bài tuy sáng tác trong phong trào Thơ Mới nhưng đậm chất trữ tình dân gian cả về nội dung lẫn hình thức thể hiện.

Di sản thơ Nguyễn Bính đã được nhiều người quan tâm nghiên cứu về mặt nội dung và nghệ thuật….

Ghen

(Nguyễn Bính)

Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi và mắt chỉ…
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,
Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,
Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ…
Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,
Mà cô thường xức, chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào, trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ.
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.
Chân cô in vết trên đường bụi
Chẳng bước chân nào được dẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi
Và nghĩa là cô là tất cả.
Cô là tất cả của riêng tôi!

Tương tư

(Nguyễn Bính)

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người.
Gió mưa là bệnh của giời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành.
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy cho tình xa xôi…
Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai, hỏi ai người biết cho!
Bao giờ bến mới gặp đò?
Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau?

Nhà em có một giàn giầu
Nhà anh có một hàng cau liên phòng
Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông
Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?

Hoa Và Rượu

(Nguyễn Bính)

Cô hàng cất rượu ủ thêm men,

Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ,

Say cả tư mùa cho khách quen.

Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi,

Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi .

Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ,

Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi .

Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà,

Người ta bắt chước chị người ta!

Ra vườn nhặt những hoa cam rụng,

Về bỏ đầy nồi cất nước hoa .

Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy,

Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau .

Hí hửng bảo nhau: “Thơm đấy chứ,

Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!”

Một tối nhà Nhi có giỗ thầy,

Chị Nhi cho uống rượu cay cay,

Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa

Mặt đỏ lên rồi chếnh choáng say .

Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài,

Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai.

Chị Nhi cứ chế làm sao ấy,

Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười.

Chị Nhi thường nói với u tôi:

“–Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi!”

U tôi cười đáp ngay như thật:

“Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!”

Thuở ấy làm sao thật thái bình,

Trai hiền bạn với gái đồng trinh.

Đời say men rượu thơm hoa rụng,

Tràn những thơ ngây, ngập cảm tình.

Ấy thế mà rồi cách biệt nhau,

Nhà Nhi không biết chuyển đi đâu .

Mình tôi giời bắt làm thi sĩ,

Mẹ mất khi chưa bạc mái đầu.

Bỏ lại vườn cam, bỏ mái gianh,

Tôi đi dan díu với kinh thành.

Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới,

Chuốc mãi men say rượu ái tình.

Rượu ái tình kia thành thuốc độc,

Vườn trần theo bướm phấn hương bay.

Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc,

Hoa hết thơm rồi rượu hết say.

Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu,

Ba bốn năm rồi năm sáu năm.

Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại,

Men nồng gạo nếp nước hoa cam.

Xa lắm rồi Nhi! Muộn lắm rồi,

Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi!

Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ,

Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi.

Chắc ở nơi nào dưới mái tranh,

Chị em Nhi vẫn sốn yên lành.

Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán,

Hồn vẫn trong và mộng vẫn trinh.

Ngày xưa con bé Nhi còn đẹp,

Huống nữa giờ Nhi đã đến thì.

Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ,

Cho người thiên hạ phải say Nhi.

Xóm chị em Nhi ở mấy nhà?

Bến đò đông vắng? Chợ gần xa?

Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ?

Vườn có trồng cam có nở hoa?

Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng,

Thực ra có phải thế này không.

Chị Nhi đã lấy chồng năm trước,

Nhi đến năm sau lại lấy chồng?

Ước gì trên bước đường lưu lạc,

Một buổi chiều nào lạnh gió mưa,

Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ,

Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa.

Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó,

Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu.

Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại,

Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau.

Tôi kể: “U tôi đã mất rồi,

Cửa nhà còn có một mình tôi …”

Nhi rằng: “Ngày trước u thường nói

Hai đứa mình trông đến đẹp đôi …”

“Chị em mới lấy chồng năm trước,

Chồng chị trồng cam ở mé sông.

Em ở mình đây nhà trống trải,

Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông …”

Như truyện Tương Như và Trác Thị

Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng

Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng.

Tôi với em Nhi kết vợ chồng.

Rượu cất kỹ ngon, men ủ khéo,

Say người thiên hạ lại say nhau .

Chiều chiều hai đứa sang thăm chị,

Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu.

Chao ôi! Là mộng hay là thực?

Là thực hay là mộng bấy lâu?

Hai đứa sống bằng hoa với rượu,

Sống vào trời đất, sống cho nhau.

Nhưng mộng mà thôi, mộng mất thôi,

Hoa thừa rượu ế, ấy tình tôi.

Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng,

Gặp lại nhau chi muộn lắm rồi.

Mưa Xuân

Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay”

Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh

Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa thấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!

Em xin phép mẹ, vội vàng đi
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Ðoài cách có một thôi đê

Thôn Ðoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em

Chờ mãi anh sang anh chả sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Ðể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!

Mình em lầm lụi trên đường về
Có ngắn gì đâu môt dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya

Em giận hờn anh cho đến sáng
Hôm sau mẹ hỏi hát trò gì
“- Thưa u họ hát…” rồi em thấy
Nước mắt tràn ra, em ngoảnh đi

Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Ðặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”

Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ chèo Ðặng đi ngang ngõ
Ðể mẹ em rằng hát tối nay?

Lỡ Bước Sang Ngang

(Nguyễn Bính)

Em ơi! em ở lại nhà

Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương

Mẹ già một nắng hai sương

Chị đi một bước trăm đường xót xa

Cậy em, em ở lại nhà

Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương

Hôm nay xác pháo đầy đường

Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng

Chuyến này chị bước sang ngang

Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây

Rượu hồng em uống cho say

Vui cùng chị một vài giây cuối cùng

Rồi đây sóng gió ngang sông

Đầy thuyền hận, chị lo không tới bờ

Miếu thiêng vụng kén người thờ

Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em

Đêm qua là trắng ba đêm

Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn

Một vai gánh lấy giang san…

Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương

Mắt quầng tóc rối tơ vương

Em còn cho chị lược gương làm gì!

Một lần này bước ra đi

Là không hẹn một lần về nữa đâu

Cách mấy mươi con sông sâu

Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh

Cũng là thôi cũng là đành

Sang sông lỡ bước riêng mình chị sao?

Tuổi son nhạt thắm phai đào

Đầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người!

Em đừng khóc nữa em ơi!

Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em!

Một đi bảy nổi ba chìm

Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần

Dù em thương chị mười phần

Cũng không ngăn nổi một lần chị đi

Chị tôi nước mắt đằm đìa

Chào hai họ để đi về nhà ai

Mẹ trông theo, mẹ thở dài

Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran

Tôi ra đứng tận đầu làng

Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa…

Trời mưa ướt áo làm gì?

Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng

Người ta pháo đỏ rượu hồng

Mà trên hồn chị một vòng hoa tang

Lần đầu chị bước sang ngang

Tuổi son sông nước đò giang chưa tường

Ở nhà em nhớ mẹ thương

Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ

Mẹ ngồi bên cửi xe tơ

Thời thường nhắc: “- Chị mày giờ ra sao?”

Chị bây giờ… nói thế nào?

Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang

Chị từ lỡ bước sang ngang

Trời dông bão giữa tràng giang lật thuyền

Xuôi dòng nước chảy liên miên

Đưa thân thế chị tới miền đau thương

Mười năm gối hận bên giường

Mười năm nước mắt bữa thường thay canh

Mười năm đưa đám một mình

Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên

Mười năm lòng lạnh như tiền

Tim đi hết máu mà duyên không về

Nhưng em ơi! một đêm hè

Hoa xoan nở, xác con ve hoàn hồn

Dừng chân trên bến sông buồn

Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang

Đoái thương thân chị lỡ làng

Đoái thương phận chị dở dang những ngày

Rồi… rồi chị nói sao đây?

Em ơi! nói nhỏ câu này với em…

Thế rồi máu trở về tim

Duyên làm lành chị duyên tìm về môi

Chị nay lòng ấm lại rồi

Mối tình chết đã có người hồi sinh

Chị từ dan díu với tình

Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng

Tim ai khắc một chữ “nàng”

Mà tim chị một chữ “chàng” khắc theo

Nhưng yêu chỉ để mà yêu

Chị còn dám ước một điều gì hơn

Một lầm hai lỡ keo sơn

Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung

Rồi đêm kia lệ ròng ròng

Tiễn đưa người ấy sang sông, chị về

Tháng ngày qua cửa buồng the

Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa

Úp mặt vào hai bàn tay

Chị tôi khóc suốt ba ngày ba đêm

Đã đành máu trở về tim

Nhưng khôn buộc nổi cánh chim giang hồ

Người đi xây dựng cơ đồ

Chị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuân

Người đi khoác áo phong trần

Chị về may áo liệm dần nhớ thương

Hồn trinh ôm chặt chân giường

Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây

Năm xưa đêm ấy giường này

Nghiến răng nhắm mắt cau mày… cực chưa?

Thế là tàn một giấc mơ

Thế là cả một bài thơ não nùng

Tuổi son má đỏ môi hồng

Bước chân về đến nhà chồng là thôi

Đêm qua mưa gió đầy giời

Mà trong hồn chị có người đi qua

Em về thương lấy mẹ già

Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công

Chị giờ sống cũng bằng không

Coi như chị đã ngang sông đắm đò.

Thơ Nguyễn Bính – mối tình quê thơ và mộng

Nguyễn Bính nổi tiếng với những vần thơ tình buồn mộc mạc, đầy chất tự sự. Thơ ông như một câu chuyện tình với những nỗi buồn chất chứa, những cuộc chia ly bồi hồi và cả những nỗi nhớ nhung dai dẳng. Thơ tình buồn của Nguyễn Bính rất đặc biệt, bởi chỉ cần một vài câu thôi, cũng đủ để nhận ra chất thơ chân thành và mộc mạc đến không ngờ của ông.

Thư cho chị

(Nguyễn Bính)

Viết cho chị cánh thư này

Một đêm lữ thứ em say rượu cần

Nhớ người cách một mùa xuân

Hình như người đã một lần sang sông

Ồ! Say! Thương nhớ vô cùng

Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi!

Làm sao giấc ngủ không dài

Sao đêm không ngắn, mà trời cứ mưa ?

Làm sao em sống như thừa

Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau

Kể từ hai đứa thôi nhau

Em thường chả có đêm nào không say

Sao em đơn chiếc thế này ?

Sao em lại khóc như ngày chị đi …?

Ở đây còn có vui gì!

Vườn dâu xa lắm! lối về chị xa

Con đường sang xóm Trữ La

Cách một ngày ngựa, cách ba ngày đò

Lúc này em nghĩ mà lo

Cứ thương nhớ mãi thì cho hết đời!

Hôm qua có chuyến đò xuôi

Toan về Hà Nội lại thôi không về

Em trồng được một cây lê

Hẹn bốn năm nữa thì về hái hoa

Nhưng là vườn đất người ta

Mình là khách trọ một vài đêm thôi

Sáng mai có lẽ em xuôi

Nếu không đãng trí và trời không mưa

Nhưng mà khăn gói gió đưa

Lại về Hà Nội thì chưa muốn về

Đò thuê, ngày ngựa cũng thuê

Sang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sông

Ồ! Say! Thương nhớ vô cùng

Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị cho?

Hôn nhau lần cuối

Cầm tay anh khẽ nói:

Khóc lóc mà làm chi?

Hôn nhau một lần cuối

Em về đi, anh đi …

Rồi một hai ba năm,

Danh thành anh trở lại,

Với em anh chăn tằm,

Với em anh dệt vải.

Ta sẽ là vợ chồng,

Sẽ yêu nhau mãi mãi.

Sẽ se sợi chỉ hồng,

Sẽ hát câu ân ái.

Anh và em sẽ sống

Trong một mái nhà tranh.

Lấy trúc thưa làm cổng,

Lấy tơ liễu làm mành.

Nghe lời anh em hỡi!

Khóc lóc mà làm chi?

Hôn nhau một lần cuối,

Em về đi, anh đi…

Nhớ

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ

Em thử quay xem được mấy vòng

Vì chăng nhớ có như vừng nhỉ

Em thử lào xem được mấy thưng!

Anh ơi! Em nhớ em không nói

Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên

Từ đấy về đây xa quá đỗi

Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?

Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi

Nhớ nhớ mong mong mãi mãi rồi

Thoi ạ làm sao thoi lại cứ

Đi về giăng mắc để trêu tôi?

Hôm qua chim khách đậu trên cành

Kêu mãi làm em cứ tưởng anh

Nội nhật hôm qua về tới bến

Ai ngờ chim khách cũng không linh!

Anh bốn mùa hoa em một bề

Anh muôn quán trọ, em thâm khuê

May còn hơn được ai sương phụ

Là nhớ người đi có thể về.

Tỉnh giấc chiêm bao

(Nguyễn Bính)

Chín năm đốt đuốc soi rừng
Về đây ánh điện ngập ngừng bước chân
Cửa xưa, màn trúc còn ngăn
Góc tường vẫn đọng trăng xuân thuở nào
Từ đi, bản nhỏ đèo cao
Gió bay tà áo chiêm bao nửa chừng
Anh về luyến núi mưa rừng
Nhớ em, đêm sáng một vùng Thủ Đô
Bồi hồi chuyện cũ năm xưa
Gặp nhau lần cuối trang thư lệ nhòa
Thư rằng : “Thôi nhé ! Đôi ta
Tình sao không phụ mà ra phụ tình ?
Duyên nhau đã dựng trường đình
Mẹ em đã xé tan tành gối thêu
Trăng khuya súng núi gươm đèo
Người đi thơ vẫn nằm theo bên mình
Lửa sàn nét chữ chênh chênh
Nếp thư đến rách chưa lành vết thương
Đằm đằm hoa sữa lên hương
Chân anh đang bước trên đường phố đây
Nẻo hồ song cửa lá bay
Sáng trưng bóng dáng những ngày yêu xưa
Trăm năm đã lỡ hẹn hò
Chín năm bến cũ con đò còn không ?
Tình cờ gặp giữa phố đông
Em đi ríu rít tay chồng tay con
Nét cười vẫn đẹp môi son
Áo bay nhắc buổi trăng tròn sánh vai
Chín năm bão tối mưa ngày
Nước non để có hôm nay sáng trời
Em đi hạnh phúc hồng tươi
Anh nhìn tận mắt cuộc đời đẹp sao!
Sắc hương muôn nẻo tuôn trào
Tiếc mà chỉ giấc chiêm bao một mình!
Anh về hiến trọn tình anh
Để cho bến mát cây xanh đôi bờ
Cho sông cho nước từ giờ
Chẳng còn lỡ chuyến con đò sang ngang
Lứa đôi những bức thư vàng
Chẳng còn nét nét hàng hàng lệ rơi
Chim hồng chim nhạn em ơi!
Trên nền gối cưới đời đời có nhau.

Thôi nàng ở lại

(Nguyễn Bính)

Hoa đào từng cánh rơi như tưới
Xuống mặt sân rêu những giọt buồn
Như những tim tình tan vỡ ấy
Nhện già giăng mắc sợi tơ đơn

Nàng đến thăm tôi một buổi chiều
Những mong chắp nối lại thương yêu
Nhưng tôi không dám, tôi không thể
Chắp nối bao nhiêu khổ bấy nhiêu

Nàng hỡi! Tôi không thể dối nàng
Dối tôi mà lại nói yêu đương
Tôi giờ như một người tang tóc
Chả dám cùng ai dệt mộng vàng

Nàng hãy vì tôi đoán một lời:
Từ nay nàng đã hết yêu tôi
Từ nay ta sẽ xa nhau mãi
Và sẽ quên nhau đến trọn đời

Nàng hãy đi xây lại cuộc đời
Rồi đây ai nhắc đến tên tôi
Và ai có hỏi: “Là ai nhỉ ?”
Nàng lạnh lùng cho:” Chả biết ai!”

Tôi sẽ đi đây! Tôi sẽ quên!
Trọn đời làm một kẻ vô duyên
Trọn đời làm một thân cô lữ
Ở mọi đường xa ở mọi miền

Ai đi chắp lại cánh hoa rơi ?
Bắt bóng chim xa tận cuối trời
Có lẽ ngày mai đò ngược sớm
Thôi nàng ở lại để… quên tôi.

Thời trước

(Nguyễn Bính)

Sáng giăng chia nửa vườn chè
Một gian nhà nhỏ đi về có nhau
Vì tằm tôi phải chạy dâu
Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay
Chồng tôi thi đỗ khoa này
Bõ công đèn sách từ ngày lấy tôi
Kẻo không rồi chúng bạn cười
Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa.
Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa
“Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng”
Một quan là sáu trăm đồng
Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi.
Chồng tôi cưỡi ngựa vinh qui
Hai bên có lính hầu đi dẹp đường.
Tôi ra đón tận gốc bàng
Chồng tôi xuống ngựa, cả làng ra xem.
Đêm nay mới thật là đêm
Ai đem giăng giãi lên trên vườn chè.

Giấc mơ anh lái đò

(Nguyễn Bính)

Năm xưa chở chiếc thuyền này
Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều
Để tôi mơ mãi mơ nhiều
“Tước đay xe võng nhuộm điều ta đi
“Từng bừng vua mở khoa thi
“Tôi đỗ quan trạng vinh qui về làng
“Võng anh đi trước võng nàng
“Cả hai chiếc võng cùng sang một đò”.

Đồn rằng đám cưới cô to
Nhà trai thuê chín chiếc đò đón dâu
Nhà gái ăn chín nghìn cau
Tiền cheo tiền cưới chừng đâu chín nghìn…

Lang thang tôi dạm bán thuyền
Có người giả chín quan tiền lại thôi!
Buông sào cho nước sông trôi
Bãi đay thấp thoáng, tôi ngồi tôi mơ.

Có người con gái đang tơ
Vẫy tay ý muốn sang nhờ bãi đay
Sao cô không gọi sáng ngày?
Giờ thuyền tôi đã chở đầy thuyền mơ
Con sông nó có hai bờ
Tôi chưa đỗ trạng, thôi cô lại nhà…

Cô hái mơ

(Nguyễn Bính)

Thơ thẩn rừng chiều một khách thơ,
Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,
Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,
Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

Hỡi cô con gái hái mơ già !
Cô chửa về ư ? Đường thì xa
Mà ánh trời hôm dần một tắt
Hay cô ở lại về cùng ta ?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương
Cách động Hương Sơn nửa dặm đường
Có suối nước trong tuôn róc rách.
Có hoa bên suối ngát đưa hương.

Cô hái mơ ơi !
Chẳng trả lời nhau lấy một lời.
Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng.
Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi.

Tài năng của nhà thơ Nguyễn Bính đã được ghi nhận, tôn vinh bằng những đánh giá đầy trân trọng của bạn thơ, các nhà phê bình văn học và chính xác hơn hết là lòng yêu mến của bạn đọc nhiều thế hệ. Trải qua thời gian với biết bao thay đổi, những bài thơ hay nhất của Nguyễn Bính vẫn được nhắc đến bởi nó bồi đắp cho mỗi chúng ta lòng yêu thương, gợi nhắc chúng ta không quên quê hương, nguồn cội.

Thơ Hay - Tags: ,